Mỗi lần “Hoàng thượng” kêu “meo meo” là muốn ban ơn cho loài người. Mấy con sen, nghe Hoàng thượng kêu meo meo mừng hú hồn… tranh nhau đem cá rán dâng cho Hoàng thượng
Ngày xửa ngày xưa loài mèo được Thượng Đế tạo ra đầu tiên nên loài mèo rất được Ngài thương yêu. Thượng Đế ban cho mèo trí thông, sự nhanh nhạy, sức khỏe… Ngài còn dạy võ cho mèo.
Sau đó Thượng Đế lại tạo ra các loài động vật khác. Từ đó, các loài động vật bước vào cuộc sống sinh tồn khắc nghiệt: một là trở thành con mồi, hai là trở thành kẻ đi săn mồi.
Vì mèo là động vật đầu tiên do Thượng Đế tạo ra, nên mèo trở thành Hoàng thượng của muôn loài. Nhưng mèo được các loài tôn thờ là do mèo đã dạy dỗ chúng. Lúc bấy giờ sư tử, hổ và báo rất yếu đuối, chúng không thể săn được bất kỳ con mồi nào. Cả ba đến cầu xin mèo dạy cho ít kỹ năng săn mồi.
Mèo dạy võ cho sư tử, hổ báo để chúng dễ dàng hạ con mồi kiếm cái ăn. Riêng báo, mèo rất thương yêu vì có ngoại hình gần giống như mèo, mèo dạy báo cách trèo cây… Cứ thế sư tử, hổ, báo trở thành chúa tể rừng xanh. Bọn chúng ngày nào cũng đi săn mồi chất thành đống to như núi.
Sư tử, hổ, báo không quên đem thức ăn săn được đến cám ơn mèo. Mèo xưa nay ăn rất ít nên suốt đời thân hình vẫn nhỏ nhắn. Sư tử, hổ, báo là loài ăn nhiều chẳng mấy chốc cơ thế phát triển to đùng như ngày nay.
Thượng Đế thấy sư tử, hổ, báo làm chúa tể rừng xanh chẳng mấy chốc các loài động vật khác sẽ bị chúng ăn thịt hết. Ngài lại làm đôi chân của hươu nai trở nên mạnh khỏe chạy nhanh hơn. Ngài làm thêm cái vòi cho con voi làm vũ khí chống trả lại kẻ săn mồi. Ngài lại làm cho loài chó biết sủa để cảnh cáo hù dọa chúa tể rừng xanh…
Lúc này sư tử, hổ săn mồi không còn được nhiều, nên không muốn chia phần cho mèo. Thấy mình đã to lớn hơn mèo gấp mấy chục lần, sư tử, hổ bèn tìm cách đi săn cả mèo. Loài báo có ngoại hình giông giống mèo, nên cũng trở thành nạn nhân. Rất may, cả mèo và báo đều biết trèo cây nên sư tử và hổ không làm gì được.
Mèo buồn bã từ bỏ rừng mà đi. Sư tử và hổ lên làm lão đại và lão nhị. Thời điểm này, loài người đã bắt đầu tiến hóa thần tốc. Loài người đã biết làm nông nghiệp, trồng cây lương thực.
Tới mùa thu hoạch lúa thóc chất đầy kho bị bọn chuột tàn phá. Vốn là loài thông minh, mèo đã lân la tới kho chứa lương thực bắt chuột giúp con người. Người Ai Cập trúng mùa không bị chuột phá hoại mùa màng trở nên giàu có, dư dả họ xây mấy chục Kim Tự Tháp ngắm cho vui. Loài mèo còn được người Ai Cập thờ như một vị thần.
Từ Ai Cập, loài mèo được con người phân phát đi khắp nơi, chiếm lĩnh toàn bộ trái đất. Ở nơi đất khách quê người, loài mèo muốn tồn tại phải biết nịnh bợ con người. Chúng hay sà vào lòng, liếm chân tay con người… làm loài người càng yêu quí mèo hơn.
Loài người tưởng nuôi mèo như là con sen trong nhà. Nhưng thật ra họ phải hầu hạ, chăm sóc mèo như Hoàng thượng. Chúng vui lòng mới ban ơn cho con người hai tiếng kêu: “Meo, meo”. Mèo chỉ kêu “Meo meo” khi giao tiếp với con người, còn với các loài động vật khác thì đừng mơ.
Loài chó thấy mèo được con người thương yêu, bèn bắt chước lân la vào nhà con người… Chó quẫy đuôi, liếm láp tay chân người như mèo để được yêu mến. Mèo ghét chẳng buồn ngó ngàng tới chó. Câu thành ngữ “Ghét nhau như mèo với chó” từ đây mà ra. Bọn mèo còn cho rằng chó là loài bắt chước, nên từ điển của mèo có thêm từ “Chó hùa”!
Lắm người “Học tiếng mèo kêu” chẳng qua là chỉ muốn được yêu thương thôi mà!
Theo Tuổi Trẻ Cười